Tuần trước tôi có nhận phỏng vấn một nhóm thực tập sinh, hầu hết là mấy chú 9x đời cuối. Hồ sơ mấy chú khá ấn tượng với kinh nghiệm “ một tháng học ở trường”. Sau mấy màn chào hỏi, cuộc phỏng vấn bắt đầu. Và mấy chú có những yêu cầu cực kỳ “ hợp lý”.
– Tụi em thực tập chỗ anh, anh có đảm bảo sẽ chỉ nghề cho em không? Hay anh chỉ bắt tụi em làm việc vặt?
– Anh phải hứa là dạy tụi em dao thớt, xóc chảo, nấu sốt tụi em mới làm.
– Tụi em chỉ làm được giờ hành chính, tầm 7h tới 3h là về. Chứ đi ca 5h sớm quá tụi em đi không quen.
– À! Tụi em đi học còn nhiều khó khăn, nên thực tập cũng phải có lương anh ạ.
– ………………………………………………………….
Nghe giống như bọn nhỏ đang phỏng vấn tôi thì phải?
Đuổi khéo được bọn nó về. Thật sự tôi cũng không hiểu cái quái gì đang diễn ra các bạn ạ. Không biết được trong trường người ta dạy bọn nhỏ cái quần què gì nữa. Họ đang tạo ra “Chef”, hay tạo ra một thế hệ bố đời thất bại?
Nghề bếp. Ai theo rồi mới thấu hết nỗi vất vả. Nhớ lại ngày trước, chắc đa phần chúng ta đều phải làm trâu làm ngựa, ăn bát cơm chan nước mắt, nuốt nỗi nhục vào trong chỉ mong học được cái nghề. Vậy mà giờ đây, tấm bằng đem lại cho chúng nó một sự ảo tưởng thật khủng khiếp. Tôi không đánh đồng tất cả, tuy nhiên nhóm “ đầu bếp “ tôi phỏng vấn tuần trước, quả thật là sự thất bại của nhà trường. Có thể họ đã dạy chúng cách nấu, các khái niệm và quy tắc, công thức cơ bản. Nhưng họ quên dạy chúng cái quan trọng nhất là “ thái độ”, họ quên dạy chúng nó chữ “tâm” thì phải.
Thử tưởng tượng, một thế hệ chưa cầm được dao mà chữ “lương” đã là quan trọng nhất với chúng nó. Thì sau này không biết vì đồng tiền mà chúng sẽ cho khách ăn cái gì? Món ăn hay thứ rác rưởi được phù phép.
Hay là do người ta nhìn xa trông rộng. Biết trước xu hướng tương lai nên đào tạo ra “ Đầu bếp” kiêm “ phù thủy”?
Các bài viết liên quan
[posts_carousel cats=”361″]