Yêu anh làm đầu bếp, may mắn thì 1 tuần đc nhìn thấy nhau 1 lần. Lâu lắm mới có 1 buổi hẹn. Ngày lễ xác định “em là ng độc thân”. Tối tối cafe dạo phố 1 mình. Anh về muộn mà thương em thì ghé qua 1 tí vội vàng rồi về nhà với mẹ. Đấy là gần nhau nhá, xa thì nghỉ đi.
Lấy cái anh đầu bếp làm ck, 1 tháng may ra được 2 bữa cơm với ck. Còn lại anh toàn đi nấu cho gái nó ăn, chứ đừng em nào mơ anh nấu cho vk ăn nhá. Ngày lễ vẫn y nguyên si cái kịch bản lúc yêu. Valentine hả, 8/3 hay 20/10 ư. Thường thôi, chị ở nhà 1 mình nhá. Anh về muộn này “đông khách mệt rã cả tay chân vk à”. Đến hoa súng còn chả có chứ đừng nói hoa hồng.
Luôn luôn bị so sánh với ck cái này k ngon bằng ck nấu, cái kia phải làm như này, cái khác ck bảo phải làm như thế cơ mà…..bla bla…..
Anh nào thương vk mà tâm lý tí thì ngày lễ chúc vk 1 câu, chả cần quà nhưng vk cũng vui đến mấy ngày. Ngày thường anh tình cảm với vk tí thì có mệt mỏi vất vả tnào vk cũng vượt qua.
Nói chung, yêu đầu bếp thì hy sinh còn hơn cả yêu CA, BĐ ấy. Hiểu được, thông cảm chia sẻ yêu thương nhau thì hạnh phúc trải dài. Còn k thì các anh cũng mãi làm ny của nồi niêu xoong chảo mà thôi. Do đó, khi ng phụ nữ của các anh hy sinh, chịu thiệt thòi vì cái nghề, cái đam mê của các anh, thì các anh hãy biết trân trọng mà đối đãi. Chả cần lương cao tiền nhiều. Chỉ cần thủy chung son sắt là đủ rồi.
Đoàn Hương